Đám hiếu
Thế là chị tôi về cõi. 84 tuổi mụ, sau gần hai tháng ụ ỵ như cái xác biết thở. Lũ cháu hiếu đễ không để mẹ đi ngay, hết cho vào viện đến cúng bái. Không dám nói nhưng tôi chán ngán, thậm chí căm hờn việc bắt một con người tồn tại trong trạng thái sống thực vật, hay còn gọi là chết lâm sàng như thế. Mà tôi có trông nom gì!
Cái chết là thời điểm tất yếu, quan trọng trong đời. Nhiều người hô khẩu hiệu (xin trời) cho sống khỏe chết nhanh, nhưng vẫn sợ nó. Gia đình tôi, nhờ trời, ai cũng được chết tươi, kể khí đột ngột nhưng còn hơn chán cảnh nằm thối nằm tha, lở loét, Tây gọi le cadavre vivant. Những anh Hàn anh Nhật ưa thích tự tử đến lệch lạc, không chừng quan niệm “sống không có hi vọng, niềm tin, thì chết có ý nghĩa hơn”, lại là tích cực.